Trăng dưới hiên

Chương 35: Hôm sau
Cố Diêm cầm mấy sợi tóc của nàng trên tay khẽ trơn mớn, động tác hắn nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào, ngữ khí vô cùng trân trọng: “Công chúa, là do ta không nói cho nàng, không phải lỗi của nàng.”
Hắn cúi đầu, hôn lên trán nàng: “Nàng không sai, công chúa.”
Là do hắn luôn coi nàng như là một làn nước vậy, sợ rằng chỉ cần mạnh tay một chút thì nàng sẽ tan biến vào hư vô, hắn luôn lo lắng cho nàng, vì vậy mà hắn luôn nghĩ trước nàng sẽ phản ứng như thế nào, còn nàng, cái gì nàng cũng không biết, mà hắn cũng chưa bao giờ nói với nàng những chuyện như thế, vậy thì tại sao lại là lỗi của nàng được?
Cố Diêm nói chuyện, tay lại thong thả lần mò xuống dưới, Yến Hạ Nguyệt mặt đỏ bừng, nhanh chóng tóm được tay của hắn, bây giờ nàng nhìn hắn cũng thấy ngượng, âm thanh mềm mại nói: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Diêm vốn cũng đang bị dày vò, chỉ muốn tắm nhanh chút cho xong, nhưng lại lại cứ liên tục trì hoãn, những cảm xúc hắn vốn muốn bỏ qua đi thì bây giờ lại tăng lên vùn vụt giống như theo cấp số nhân vậy: “Công chúa…… Cái kia…… để ở bên trong cơ thể không tốt lắm, nếu làm nàng sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”
Yến Hạ Nguyệt nghe vậy, cảm thấy có chút khó hiểu, ngượng ngùng gì đấy đều vứt ra sau đầu hết: “Kia…… cái kia không phải có thể làm nữ tử mang thai sao? Không ở bên trong thì làm sao có được chứ? Làm sao có thể sinh bệnh cho được?”
Cố Diêm cũng không biết nên nói như thế nào, hắn cũng chỉ là vô tình nghe được Hứa Chử nói như vậy, thấy Yến Hạ Nguyệt vẫn còn đang nhìn hắn, hắn tổng kết một chút nói: “Không phải, cái kia cũng chỉ hữu dụng trong chớp mắt mà thôi, cho nên là…… bây giờ chúng ta, chúng ta phải đem nó lấy ra, công chúa ngài……cũng biết…… cái kia nó có chút lạnh…… ở bên trong chỉ sợ……”
Yến Hạ Nguyệt nghe mà mơ hồ, Cố Diêm kẽ giật ngón tay, nàng theo bản năng khép chặt hai chân lại.
Nàng có thể cảm nhận rõ ràng những cảm xúc của hắn, bây giờ nàng mới phản ứng lại được, đem mặt chôn ở trong lồng ngực hắn, đôi chân thon dài kẽ thả lỏng.
Cố Diêm làm sao mà chịu cho được, ôm thê tử âu yếm ở trong ngực, nhưng hắn vẫn để ý đến cơ thể nàng, chỉ có thể cố gắng trấn định tinh thần, rất nhanh mà hành động.
Yến Hạ Nguyệt chờ lúc tay hắn vừa rời đi thì ngay lập tức kép chân lại, nàng đã xấu hổ đến mức không biết nên đối mặt với Cố Diêm như thế nào nữa rồi.
Lúc ấy Vương ma ma cũng chỉ nói mấy câu như vậy, nàng cũng chỉ làm biểu cảm ngượng ngùng tượng trưng mà thôi, không nghĩ tới, đến lúc bản thân gặp phải chuyện này lại thấy xấu ộ như vậy.
Cố Diêm ở bên cạnh cẩn thận giúp Yến Hạ Nguyệt lau sạch người một lần, lúc này mới tùy tiện lấy nước rửa sạch người mình một chút, làm xong liền lập tức ôm nàng ra ngoài.
Yến Hạ Nguyệt ngâm nước một lúc như vậy, sức lực cũng đã quay trở về với thân thể được một ít, chỉ là chân vẫn mỏi nhức, Cố Diêm thấy nàng thật sự đã chịu đựng không nổi nữa rồi. Hắn đem nàng ôm vào trong ngực, tự mình mặc áo lót rồi áo trong cho nàng, lại mặc quần áo của mình vào, lúc này mới ôm nàng đi ra ngoài.
Chăn đệm cũng đã được thay mới, trên bàn còn bày ít điểm tâm cùng nước trà, Cố Diêm nhìn, thấp giọng hỏi: “Công chúa có đói bụng không?”
Yến Hạ Nguyệt lắc đầu: “Có chút khát.”

Bữa tối tâm trạng nàng không tốt lắm, bất tri bất giác đã ăn thêm một ít, nhưng càng ăn lại càng tức, cho đến kho nghe Bình Bình khuyên, tâm tình nàng mới tốt lên được một chút.
Lúc nãy……động tác của Cố Diêm cũng quá độc ác rồi đi, càng về sau hắn càng mạnh bạo, kéo nàng trầm luận cùng với vô vàng cảm xúc khác lại, hắn liên tục vận động thân mình, nàng muốn lên tiếng, nhưng cơ bản là không thể được, chỉ có thể phát ra những âm thanh nhỏ vụn yêu kiều đứt quãng mà vô thức.
Nàng cũng không biết mình có nói hay đã nói gì không, tất cả đều kết thúc sau một liên kêu lên của cả hai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này mọi thứ đã dừng lại, nàng mới phát hiện cổ họng mình hơi đau.
Cố Diêm đem nàng đặt ở trên giường, đem ấm trà cùng chén trà đem về phái nàng, đổ trà ra chén đưa cho nàng, hắn ngồi ở mép giường cầm lấy ấm trà, thấy nàng nhanh chóng uống xong, nhận lại chén trà nhẹ nhàng hỏi: “Công chúa còn muốn uống nữa không?”
Yến Hạ Nguyệt gật đầu, Cố Diêm lại rót cho nàng thêm một chén nữa, đem đưa cho nàng. Lúc đấy hắn thấy thứ ở sau cổ nàng, có chút chần chờ: “Công chúa……”
Yến Hạ Nguyệt kẽ vuốt hai ngón tay trên chén trà, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cố Diêm chỉ chỉ cổ nàng: “Công chúa…… dây áo lót của nàng hình như tuột rồi phải không?”
Áo lót của nàng là hắn mặc giúp nàng, lúc đấy trong lòng hắn là một mảng lộ xộn, mặt nàng lại đối diện với hắn cho nên hắn không thể thấy được phía sau nàng, cgir có thể dựa theo cảm giác của mình mà giúp nàng buộc lại.
Nhưng chưa đấy một khác nó đã bị tuột ra rồi.
Yến Hạ Nguyệt tay cầm chén trà, một tay hướng về phía sau gáy mà sờ, sờ thấy mấy sợi dây lộn tùng phèo thành một bó ở đấy, quả nhiên là bị tuột rồi.
Nàng đem chén trà đưa cho Cố Diêm, tự mình cúi đầu buộc hai cái nút mới xong, lại giơ tay phía hắn: “Ta chưa uống xong đâu.”
Cố Diêm nhìn nút thắt trên gáy nàng, nhớ kĩ cách buộc, đem chén trà cho nàng.
Ngày hôm sau Yến Hạ Nguyệt ngủ tới khi mặt trời đã lên cao, cảm giác được có ánh sáng mơ hồ chiếu lại, nàng mới từ từ tỉnh.
Bình Bình không có ở đấy, Yến Hạ Nguyệt đứng dậy, tùy tiện gọi một tiểu nha hoàn tiến vào, ngồi ở trước bàn trang điểm.
“Bình Bình đâu rồi?”

Tiểu nha hoàn đem nước ấm bê vào, cầm khăn mặt ngâm qua nước ấm một chút, Yến Hạ Nguyệt nhận láy tự mình lau mặt, tiểu nha hoàn nghĩ nghĩ, nói: “Hình như có quản sự ở thôn trang tới, Bình Bình cô cô đi gặp bọn họ rồi ạ.”
Ra là vậy.
Yến Hạ Nguyệt nhìn gương đồng, thấy trên cổ mình có vết đỏ, nhăn mày.
“Ngưng chi cao còn không?”
Ngưng chi cao chính là cái mà lần trước Yến Tuyết Thanh dùng.
Tiểu nha hoàn liền lại đi tìm ngưng chi cao đem lại đây.
Yến Hạ Nguyệt cầm lấy, tự mình vén cổ áo ra thoa lên, mặc dù hôm nay nàng không ra ngoài, nhưng nếu bị người khác nhìn thấy, chung quay lại nàng vẫn thấy ngại.
Nàng thoa ở cổ xong rồi, liền muốn thao lên người.
Hôm qua nàng cũng đã thấy được mấy dấu vết trên người mình, nói thực ra, nàng cũng chẳng biết Cố Diêm làm mất cái dấu vết kiểu như vậy từ kia nào.
Trừ bỏ những động tác kia ra, thì hắn hình như cũng chỉ hôn nàng thôi thì phải.
Chẳng lẽ mấy vết đấy chỉ xuất hiện bằng một nụ hôn thôi sao?
Yến Hạ Nguyệt đặt tay lên eo, hơi dựng lại một chút.
Là da nàng quá mềm hay sao?
Không thể nào đi, nàng cũng đã 23 rồi.
Chắc chắn là do Cố Diêm dùng sức quá rồi.
Hôm qua nàng cảm thấy tay hắn cũng không quá dùng sức đối với nàng, nên theo bản nàng nàng cũng không nghĩ mình sẽ bị biến thành dạng này.

Bình Bình tiến vào, nhận ngưng chi cao nhẹ giọng dò hỏi: “Công chúa, phía sau lưng ……?”
Yến Hạ Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu.
Ai biết Cố Diêm có cầm thú thật như vậy không, sau lưng cũng không tha.
Yến Hạ Nguyệt nhìn Bình Bình giúp nàng cởi áo trong để ở trên bàn trang điểm, Bình Bình cũng không phải làm việc gì nặng, bởi vậy tay nàng cũng coi như mịn màng, nàng cảm nhận được Bình Bình nhẹ nhàng thoa cao dược lên người nàng, tầm mắt nhìn đến cái gương đồng.
Nàng cắn cắn môi, vẫn phân phó nói: “Lại làm thêm vài món quần áo như vậy đi.”
Ngày thường quần áo nàng mặc cũng không quá rực rỡ, hầu như đều là màu xanh nhạt, hoa văn cũng chỉ quanh đi quẩn lại là mấy loại hoa điệp hoa lan, nhưng bây giờ nếu phải thường xuyên cùng Cố Diêm như vậy, nàng cảm thấy tốt hơn là mặc khác đi một chút.
Coi như tiện nghi cho Cố Diêm rồi đi.
Cố Diêm vừa xong việc chuẩn bị đi thì Chu Sơn gọi hắn lại: “Tướng quân …… Ta……?”
Theo đuổi vợ thôi mà? Sao lại còn có thể chần chừ như vậy được cơ chứ?
Cố Diêm cũng không để ý hắn nữa xoay người lên ngựa.
Chu Sơn do dự một chút, vẫn là nghe theo lời Cố Diêm nói, không về nhà, mà đi cửa hàng son phấn của cô nương kia.
Bình Bình cũng là một nha hoàn tri kỷ, trên ghế cũng đã trải nệm mềm, trên bàn cơm những món nước được làm nóng không ít.
Cố Diêm da mặt dày, dựa gần vào người Yến Hạ Nguyệt, ân cần đến không chịu được.
Yến Hạ Nguyệt uống một chút canh, càng lúc càng không còn kiên nhẫn, nàng buông thìa, nói: “Hôm nay thôn trang cho người đến báo, nói táo đã chín, ta nghĩ nên mang một ít dâng vào hoàng cung cho hoàng huynh hoàng tẩu, mấy vị thái phi, chia ra một ít, Thanh Nhi cũng thích ăn, cho nên cho nàng nhiều một ít.”
Nàng có chút ưu sầu: “chỉ là người trong thôn trang có hạn, người trong phủ công chúa cũng không tính là nhiều, lần thu hoạch này, nếu mà để quá lâu chắc chắn táo sẽ bị hư.”
Cố Diêm nhướng mày: “Trong phủ ta có không ít người rảnh rỗi, công chúa cứ tùy ý mà sai bọn họ.”
Cũng lâu lắm rồi hắn không về tướng quân phủ, lại nói đến tướng quân phủ, hắn nhớ tới bức thư hôm qua hắn nhận được: “Công chúa, Sở Sở đầu xuân sang năm cập kê, mẫu thân gửi thư hỏi ta đến lúc đấy có thể bớt thời gian trở về một chút được không.”
Yến Hạ Nguyệt đem những tâm tư từ trái táo kéo về: “Đầu xuân sang năm?”
Cố Diêm gật đầu: “Mồng bảy tháng hai.”
Thanh Châu xa kinh thành, mỗi lần đi là phải mất đến một tháng, bây giờ mà muốn về kịp, thì qua năm cái là phải xuất phát ngay.

Yến Hạ Nguyệt tính tính thời gian, chau mày: “Đợi yến tiệc đêm giao thừa xong, còn phải đi Thái Miếu dâng hương tổ tiên, chỉ sợ lúc đó mà xuất phát thì không kịp nữa mất.”
Công chúa cũng chỉ có ba người các nàng, nhà chồng nàng ở Thanh Châu, phu quân Thanh Nhi cùng với gia quan hệ cũng không tốt, Xuân Nhi một thân một bóng, hoàng huynh lúc đấy chắc chắn cũng sẽ triệu kiến vào cung đi.
Cố Diêm đã rời nhà mười mấy năm, số lần về nhà cũng rất ít, chỉ có lúc hành quân đi ngang qua phụ cận Thanh Châu mới có thể bớt chút thời giờ trở về thăm nhà một cái, năm đó hắn thành hôn, phụ mẫu hắn cũng chỉ ở kinh thành hai tháng, trước một tháng là giúp hắn chuẩn bị ở phủ tướng quân, tháng về sau là bọn họ cấp thể diện cho nàng dâu mới là nàng với những người ở Thanh Châu kia.
Hắn kỳ thật cũng không nhớ rõ lắm bộ dáng của Cố Sở.
Không đợi hắn nói chuyện, Yến Hạ Nguyệt đã đưa ra một quyết định: “Đến lúc đó chúng ta đi nhanh một chút, chắc hẳn là không đến một tháng đâu, chỉ là kia đi về, chắc chắn phải mang về không ít đồ, đến lúc đó người mang đồ, lại có hộ vệ, một hàng này……”
Bình Bình nói: “Công chúa, đồ vật gì đó có thể để đi trước, lúc đấy hành lý xe chúng ta nhẹ hơn, như vậy đi nhanh hơn rất nhiều.”
Yến Hạ Nguyệt cảm thấy biện pháp này không tồi, nàng đang ăn cơm, một bên nghĩ đến mấy trái táo ở thôn trang, một bên nghĩ nếu mà về Thanh Châu thì mang những gì, Cố Diêm nắm lấy tay nàng, có chút bất đắc dĩ: “Công chúa, bây giờ mới đầu tháng chín mà.”
Không cần tính toán sớm như vậy đâu.
Yến Hạ Nguyệt nghiêm túc nói: “Ngươi cũng biết giờ là đầu tháng chín, trong khỏ ở phủ công chúa nhiều đồ, nếu muốn tìm một vật gì đấy, cũng phí không ít thời gian.”
Nàng hướng Bình Bình nói: “Trước đi giải quyết việc thu hoạch trái cây đi đã, Bình Bình ngươi sau giờ ngọ cùng Cố Tả về phủ tướng quân chọn người.”
Yến Hạ Nguyệt không biết vào phủ tướng quân cần gì, nàng lại nhìn về phía Cố Diêm: “Chỉ cần Cố Tả là được sao? Có cần lệnh bài gì không?”
Cố Diêm gật đầu: “Cố Tả đi là được.”
Yến Hạ Nguyệt nghĩ đến lễ cập kê, lại nói: “Không biết bà bà đã bắt đầu giúp Sở Sở nhìn phu quân hay chưa.”
Cố Diêm đem nàng kéo vào trong lòng ngực, hôn hôn vành tai nàng: “Nương sẽ không đồng ý để nàng gả xa đâu, công chúa không cần nghĩ nhiều vất vả.”
Hắn đã một người ở kinh thành, mẫu thân lúc nào cũng nhớ nhớ mong mong, sao có thể sẽ đồng ý đem Cố Sở gả tới kinh thành được.
Yến Hạ Nguyệt tránh hắn một chút, giận dỗi liếc hắn: “Vậy được rồi, ta còn nghĩ nếu bà bà không chê, ta sẽ làm một cái yến hội, đem mấy công tử ở độ tuổi của nàng mời đến để nàng nhìn một chút.”
Cố Diêm nhớ tới muội muội mới gặp qua vài lần, trong lòng lắc đầu.
Muội muội hắn có lẽ cũng sẽ không đồng ý biện pháp đấy của công chúa đâu.
Truyện được Kem edit và đăng độc quyền trên LustAveland.