Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Lâu Dự bắt tay sau lưng đứng yên tại chỗ, lông mày cũng không hề động đậy: "Hắc Vân kị không nhận phụ nữ".

Đây là chuyện trong dự liệu, Thác Bạt Đương Đương không hề nhụt chí, vẫn tươi cười rạng rỡ như cũ: "Khả năng cưỡi ngựa bắn cung của ta không
thua gì đàn ông. Mọi việc đều có ngoại lệ. Luật pháp Đại Lương cũng
không quy định Hắc Vân kị không thể có nữ tướng quân".

Lại nhìn gương mặt tuấn tú của Lâu Dự, Thác Bạt Đương Đương hơi đỏ mặt,
ngón tay vân vê góc áo: "Ta sẽ cố gắng luyện tập võ nghệ, không để thế
tử điện hạ mất mặt".

Đã nói đến nước này, người mù cũng có thể nhìn ra vị thánh nữ tộc Sơn
Dương này có dụng ý khác. Thác Bạt Đương Đương đâu muốn làm nữ tướng
quân Hắc Vân kị, ý đồ rõ ràng là nhằm vào Lâu tướng quân của Hắc Vân kị.

Triệu Vô Cực nháy mắt, huých vai Lưu Chinh bên cạnh, chu mỏ về phía Lâu
Dự, nhỏ giọng nói: "Lão Lưu, ngươi nói thế tử của chúng ta có gì tốt
chứ? Phong lưu phóng khoáng thì kém tiểu hầu gia Tuyên Bình, nho nhã ôn
nhuận cũng kém Hàm công tử nhà Trấn Quốc công, dịu dàng thanh tú bình dị gần gũi lại kém quận vương Chiêu Hòa, vừa lạnh lùng hung hãn vừa không
biết thương hương tiếc ngọc. Thế mà không hiểu vì sao lại có số đào hoa
như vậy, đám phụ nữ này thích điểm gì ở thế tử không biết?"

Lưu Chinh đứng thẳng người, hung ác giẫm mạnh lên bàn chân Triệu Vô Cực, hùng hổ liếc mắt sang nhìn hắn. Ngươi muốn chết à? Dám nói thế tử lạnh
lùng hung hãn, món nợ cắt tay áo vừa rồi còn chưa trả xong, giờ lại thêm việc này nữa, ta với ngươi cũng không biết sẽ chết thế nào.

Lâu Dự chậm rãi ngẩng đầu lên, mím môi không nói. Ánh mặt trời rực rỡ
chiếu lên người chàng sáng lấp lánh nhưng ánh mắt chàng lại không hề ấm
áp mà sáng lạnh thấu xương như ánh sao giữa đêm lạnh. Dáng người cao
ráo, chàng đưa mắt nhìn xuống, ánh mắt mang theo áp lực nặng nề như núi. Dưới ánh mắt này của Lâu Dự, Thác Bạt Đương Đương cảm thấy dũng khí

không dễ gì gom góp được của mình lập tức tan rã như tuyết lạnh dưới ánh nắng chói chang, dần dần hóa thành hơi nước vô hình. Người đàn ông
trước mặt giống như một tảng băng, vừa cứng vừa lạnh, bất cứ phong tình
nào cũng không thể hòa tan.

Thác Bạt Đương Đương cảm thấy hoài nghi, vừa rồi nhìn thấy Lâu Dự và
Loan Loan đứng trên tường thành, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấp áp của Lâu Dự chẳng lẽ đều là ảo giác của mình?

Lâu Dự nhìn thấu sự thấp thỏm và lúng túng của Thác Bạt Đương Đương,
khóe miệng khẽ cong lên, cuối cùng lộ ra một nụ cười không hề mang nhiệt độ, nói rất lễ phép: "Thánh nữ chí hướng cao xa, bản thế tử cực kì bội
phục. Muốn làm nữ tướng quân đầu tiên của Hắc Vân kị cũng không phải là
không thể được. Quy củ vẫn vậy, chỉ cần thánh nữ đánh thắng được hắn là
được".

Đôi mắt Thác Bạt Đương Đương lại cháy lên hi vọng, Thác Bạt Đương Đương
nhìn theo ánh mắt Lâu Dự, người mà Lâu Dự vừa nói chẳng phải Loan Loan
thì là ai?

Loan Loan trợn đôi mắt to, nhún vai vô tội với Thác Bạt Đương Đương rồi
hung dữ nhìn Lâu Dự. Chuyện là do ông gây ra, vì sao lần nào cũng lấy
tôi làm lá chắn?

Ánh mắt hung dữ này khiến Lâu Dự thoải mái trong lòng. Chàng cười nhạt
nhìn lại Loan Loan, không tìm ngươi thì tìm ai? Trọng tiễn ta cũng cản
giúp ngươi, giờ ngươi giúp ta cản mũi tên đào hoa này mà ngươi lại định
từ chối thẳng thừng, ngươi có lương tâm không chứ?

Hai người trao đổi bằng ánh mắt, chỉ ngầm hiểu mà không cần phải nói ra.


Vừa giải quyết được vấn đề Thác Bạt Hồng Đạt, bây giờ lại phải giúp Lâu
Dự đuổi Thác Bạt Đương Đương, thôi thì há miệng mắc quai, đành phải cam
chịu số phận vậy. Loan Loan cầm Li Quang bước tới, cười khổ với Thác Bạt Đương Đương: "Thác Bạt Đương Đương, cô thật sự muốn đánh trận này hay
sao? Cô đánh không lại tôi đâu".

Thấy Lâu Dự và Loan Loan liếc qua liếc lại, coi mình không khác gì không khí, Thác Bạt Đương Đương đã cực kì tức giận trong lòng. Lại biết rõ dù thế nào mình cũng không đánh thắng được Loan Loan, muốn ở lại bên cạnh
Lâu Dự bằng cách gia nhập Hắc Vân kị xem ra khó có thể thực hiện được,
Thác Bạt Đương Đương giậm chân giận cá chém thớt: "Ai muốn đánh nhau với ngươi chứ? Thằng nhóc vừa bẩn vừa thối này biến ra chỗ khác".

Loan Loan vuốt mái tóc rối tung, tinh nghịch le lưỡi, nghe lời lùi về chỗ cũ.

Thằng nhóc? Biến ra chỗ khác? Một thoáng giận dữ lóe lên trong mắt Lâu
Dự rồi nhanh chóng biến mất dưới đáy mắt đen thẳm. Sự nhẫn nại đối với
cô gái này đã cạn, không muốn tiếp tục dài dòng văn tự với Thác Bạt
Đương Đương nữa, Lâu Dự cất bước quay đi.

Người Sơn Dương tính tình bạo dạn, chuyện tình yêu nam nữ vốn rất tầm
thường, phụ nữ đã thích một ai thì có chủ động theo đuổi cũng không có
gì lạ. Thác Bạt Đương Đương hôm nay đã chuẩn bị kĩ càng, không dễ gì gặp được một người đàn ông mình thích, dù thế nào cũng không thể dễ dàng
buông tha.

Lúc này thấy Lâu Dự cất bước quay đi, Thác Bạt Đương Đương vội vàng kéo
tay áo Lâu Dự không chịu buông ra, do dự một lát, cuối cùng đỏ mặt, nói
lớn tiếng: "Thế tử, ta muốn ở lại bên cạnh thế tử là bởi vì ta thích thế tử".

Bước chân Lâu Dự khựng lại.


Thế... thế này thì có bạo dạn quá không? Lưu Chinh và Triệu Vô Cực cả
kinh há hốc mồm một hồi lâu không thể ngậm lại được. Phụ nữ Sơn Dương
quả nhiên thẳng tính, không ngờ lại tỏ tình công khai trước mặt bao
người, đúng là nóng bỏng làm mọi người không sao tưởng tượng được. Lưu
Chinh nhìn Lâu Dự với vẻ mặt lạnh lùng như nước, vui giận không lộ ra
ngoài, trong lòng thật tình lo lắng toát mồ hôi cho cô nàng thánh nữ Sơn Dương này. Thế tử Lăng Nam vương hào hoa phong nhã đứng đầu Thượng
Kinh, bao nhiêu khuê tú danh môn trong lòng thầm thương trộm nhớ nhưng
đều chỉ dám nhìn ngắm xa xa. Đừng thấy Lâu Dự bình thường nho nhã hiền
lành, tuấn tú cao sang mà lầm, thực ra người này chính là cường đạo giả
danh thư sinh, không biết phong lưu không hiểu tình cảm, mồm mép độc địa như rượu mạnh đao sắc, một ánh mắt cũng có thể làm cho tiệc rượu ấm áp
sắc xuân lập tức biến thành hầm băng lạnh lẽo.

Liều mình theo đuổi Lâu Dự? Việc này quả thật cần rất nhiều dũng cảm.

Lâu Dự nhẹ nhàng quay người lại.

Thác Bạt Đương Đương vừa căng thẳng vừa chờ mong nhìn khuôn mặt tuấn tú
của chàng. Người Sơn Dương thường nói, nữ cưa nam chỉ cách lớp sa, đàn
ông bình thường rất ít khi từ chối phụ nữ xinh đẹp, càng huống chi là
đàn ông xuất thân quý tộc môn đình bao giờ cũng giữ phong độ và lễ nghi
trước mặt phụ nữ? Mình tỏ tình thẳng thắn như vậy, Lâu Dự chắc hẳn sẽ
không làm mình mất mặt trước ánh mắt vô số người xung quanh. Chỉ cần Lâu Dự gật đầu, chịu cho mình ở lại đây, có nhiều cơ hội gặp nhau, lửa gần
rơm chẳng lẽ lâu ngày không bén?

Không đợi Thác Bạt Đương Đương kịp lộ ra một nụ cười ngây thơ không rành thế sự bên khóe miệng, Lâu Dự đã lạnh lùng liếc tới, ánh mắt đó không
khác gì băng dày chín thước, lạnh buốt hơn bất cứ thứ gì. Thác Bạt Đương Đương cảm thấy tim mình thắt lại, rơi xuống thật sâu. Sắc đẹp và sự trẻ trung vẫn luôn tự phụ lập tức biến mất như tuyết đầu mùa ngoài thành
Lương Châu dưới ánh mắt lạnh lùng của Lâu Dự.

Thác Bạt Đương Đương cố gắng tích tụ dũng khí: "Ta là thánh nữ Sơn
Dương, dung mạo hay tài cưỡi ngựa bắn cung đều không thua kém ai. Ta
thích điện hạ, điện hạ có thể cũng thích ta được không?"


Xung quanh lặng im, mọi người đưa mắt nhìn nhau, một giọt mồ hôi lạnh chảy dài từ trán xuống.

Lâu Dự lạnh lùng nhìn Thác Bạt Đương Đương đến tận lúc Thác Bạt Đương
Đương không giữ nổi nụ cười gượng gạo nữa mới nói bình thản: "Thác Bạt
Đương Đương, ngươi không làm được thế tử phi".

Lời cự tuyệt dứt khoát không hề do dự mập mờ này như một thanh kiếm sắc
gọn gàng chặt đứt tất cả mọi tình cảm, không để lại bất cứ khoảng trống
nào cho đối phương mơ mộng. Mặt Thác Bạt Đương Đương đột nhiên trắng
bệch, giọng nói đã nức nở sụt sùi: "Vì sao, ta có gì không tốt?"

Triệu Vô Cực không đành lòng nhìn tiếp, quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Ôi, con gái nhà người ta xinh đẹp như vậy, thế tử đúng là quá nhẫn tâm".

Lưu Chinh nhắm mắt lại, thầm nghĩ, cái mồm độc địa tàn nhẫn của thế tử
đúng là cũng nổi danh không kém gì tướng mạo, không biết đã từng làm bao nhiêu người đẹp tan nát cõi lòng. Hôm nay sợ là Thác Bạt Đương Đương
không thể thành công, kết cục phỏng chừng sẽ rất thảm.

Quả nhiên Lâu Dự gằn từng chữ, ánh mắt lạnh lùng không hề mang theo tình cảm: "Bởi vì ngươi không đủ đẹp".

Một lời xuyên tim, một kim thấy máu.

Không hổ là người nghiên cứu binh pháp từ nhỏ, trời sinh lạnh lùng mà
biết cách làm thế nào để người khác tổn thương sâu nhất, câu này đâm
thẳng vào tử huyệt của Thác Bạt Đương Đương. Từ chối một phụ nữ, đặc
biệt là phụ nữ tự phụ xinh đẹp, ngươi có thể nói mình là hoa đã có chủ,
kiếp sau xin gặp sớm hơn, có thể nói đối phương không phải loại hình
mình thích, thậm chí nói gia thế hai bên không xứng với nhau. Duy chỉ có một lời không thể nói, đó là đối phương không đủ xinh đẹp.

Sức sát thương của câu này quá mạnh, không khác gì tên độc bắn xuyên
tim. Thác Bạt Đương Đương tâm tàn ý lạnh, hoàn toàn không còn ý chí
chiến đấu nữa.